“TÔI CŨNG MUỐN BỊ CHỬI NHƯ THẾ”.
Bạn có thấy quen thuộc khi một trong những đứa mình quen biết “Đồ mới” - “Đồ Hypebeast” - “Đồ Trendy” thì lại không mua, tự dưng một ngày đẹp giời lại mua đôi giày gì lạ hoắc - không biết từ thời đồ đá đồ đồng nào. Hất hàm hỏi nó “Đôi giày này bao nhiêu đấy?” - Nó hồn nhiên trả lời: “ À - đôi Nike Dunk SB Low Diamond Supply Co này tao mua có một ngàn hai chăm đô”. Lật đật tung ra - thấy một đôi Nike - úi giời ơi, đôi giày gì mà lỗi thời - mà chẳng hợp mốt gì cả - mà Đ*t mẹ lại còn tận $1200 - tiền đó tao mua được cả chục đôi Fila, chục đôi MLB - tha hồ khét, tha hồ up hình outfit cao cao (các em kêu giống Hàn Xẻng). Hay chí ít cũng mua được đôi Gucci, Balenciaga thời thượng chứ. Tự dưng đi mua 1 đôi cục mịch, xấu xấu - thằng dẩm l*n.
Chưa hết - thấy hắn khoe mới mua được con áo Ráp Riếc, Ráp Pơ gì đấy. Cả ngàn đô mọi người ạ - Cái áo nhìn thì cũ mèm, chẳng có gì ngoài hình của 1 thằng cha nào đó cộng với cái chữ RS vô nghĩa. Tao nói thật nhé, hai mươi mấy chịu tao thà mua cái áo nóng na nóng nánh của cái gì ý nhỉ, Saint Lau Rần đi bay bar gái tự đổ - hay chỉ với 8 chiệu hoy - tao khiêng trên mình con áo tee Balenciaga đi khè thiên hạ được rồi. Dẩm L*n tập hai.
Đỉnh điểm - có hôm hắn mặc cái áo tee sứt chỉ đường ta in hình hoạt hoạ gì đấy. Trông như Bạch tuyết và bảy chú lùn mà ô kìa - Bạch Tuyết đ*o gì mà lại hở ngực, hở cả *** cho bảy ông lùn bu quanh thế kia. Không được, không được - thế này là hỏng. Nó hất hàm nói - “Đây là cái áo rất hiếm của Vivienne Westwood, giá $500 nhé”. Ôi giời ơii là giời, thằng bạn tao nó mua cái áo sản xuất năm 1970s cũ sờn mà còn vô hox hơn mười mấy củ. Tiền đó tao mua được chục cái Champions mỗi ngày một màu thấy được không? DẨM L*N TẬP BAR.
Đây - là những câu chuyện vô cùng hài hước nhưng đang xảy ra trong cộng đồng chúng ta. Những tưởng nhân vật “bạn” mình kia là 1 thằng dở hơi không biết xài tiền sao cho đúng, không biết bắt kịp theo xu hướng xu vẹo thế nào thì ngẫm lại, chúng ta mới là kẻ “dẩm l*n” và những đứa kia thực sự có đầu óc chiến lược trong việc sưu tầm và kể cả kinh doanh.
Thứ nhất - những món đồ được liệt kê trên hầu hết là những items hiếm, những items không còn sản xuất nữa hoặc gắn liền với một mốc son - một thiết kế đình đảm của fashion designer khét tiếng trong 1 khoảng thời gian nhất định. Do đó - giá trị về tiền bạc cũng như tinh thần và sưu tầm đều rất cao. Không phải ai cũng có, giá trị bản thân của bạn lên vù vù và không phải ai cũng giống bạn cả.
Thứ hai - Bạn thích bạn mua, nhưng nếu bạn không thích, bạn có thể bán nó với giá ngang bằng hoặc cao hơn tuỳ thuộc vào condition và size bạn và năm tháng mà sản phẩm đó tồn tại nữa. Đôi giày Nike Dunk, áo Rafsimons và tee Vivienne Westwood - đều là những sản phẩm khó mua tại thị trường - nếu bán lại, chỉ có huề hoặc lời hơn. Giá trị của những sản phẩm đó, chỉ có tăng lên theo thời gian mà không bị mất đi như những sản phẩm #Hypebeast khác.
Nói đâu xa - Bạn mua 1 đôi Gucci, 1 đôi Balenciaga giá dao động 15-20 triệu, bạn đi 1 thời gian bạn chán và bán - ôi thôi tầm 10tr-12tr là đã hời cho bạn lắm rồi. Còn mấy đôi Fila hay MLB chắc khỏi bán luôn quá.
Cái lỗ của bạn khá cao nhưng với các dân chơi đồ “dẩm L” như mình kể trên - họ thường giữ vì sự yêu thích của mình và khi họ bán, tất nhiên là vì 1 lí do nào đó - Giá trị tiền mà họ mất - thường rất thấp hoặc bằng 0. Thế có sợ không cơ chứ. Còn nếu người bán thực sự cần tiền thì mình sẽ không đề cập - vì giá sẽ rất “yêu thương” do họ cần gấp và trường hợp này chúng ta sẽ khá là “Steal”.
Những người sưu tầm hoặc chơi đồ “archive” kiểu này - thường là những người có một kiến thức đủ và sâu về những thương hiệu mà họ thích (Nên mới biết phải mua items nào chứ). Do đó, cái “Đẳng” của họ so với dân đen chúng ta, quả là khác biệt. Nhiều khi - chỉ là do chúng ta chưa đủ “trình độ” để mà thẩm được giá trị của món đồ đó mà “lơ” nó 1 cách vu vơ (Buồn thiệt) nhưng “Để mà dạy người giàu tiêu tiền á, thôi thì tốt nhất không nên dạy”.
Thế nên “TÔI LÀ TÔI CŨNG MUỐN BỊ CHỬI NHƯ THẾ, CHỬI LÀ THẰNG DẨM L ĐI MUA MẤY ĐÔI HÀNG CŨ MÀ GIÁ TRÊN TRỜIIII”.
tào ngang 在 Đồ Béo Lùn Facebook 的最佳貼文
#143
q u ả n h i ê n c â u c h u y ệ n k h ó c h ị u n h ấ t h a y x ả y r a v à o s ố 1 4
Tháng 7 vừa qua, mình đã trả một khoản ngu phí để tháng 8 nhận được hậu quả.
Tại sao không thể gọi là kết quả? Bởi vì nó vốn dĩ không tốt, không đem lại điều tốt đẹp như mong đợi.
Nó là hậu quả? Hậu quả cho sự lười biếng và ngu dốt của bản thân, hoặc cũng có thể là tự tin sai lầm của chính mình.
Nhìn “hậu quả”, chẳng biết nên phản ứng thế nào, không thể vui - rõ ràng, không thể mếu - bởi vì bản thân tự hiểu rõ, cũng không thể đổ lỗi, cứ thế ngổn ngang và chỉ muốn về nhà.
Có bị học chậm ra trường chậm không? Làm thế nào huỷ môn? Làm thế nào đăng ký được môn bây giờ? Mình đã lãng phí thời gian tiền bạc để làm cái gì thế nhỉ?
Bởi vì đang buồn, bao nhiêu sự xinh đẹp kia không thể làm bản thân vui lên.
Hứa sau này sẽ không thế nữa. Thời gian chẳng có là bao, vậy mà vẫn phí hoài phí hoài...
Xin lỗi bản thân.
#lacy HN 10082018